Cho nên cô rất thích năm mới.
Lúc hai mươi bảy âm lịch, cả bà Trần cũng đi. Những năm trước cô
không ngừng lôi kéo Đường Diệc Thiên đến nhà cô mừng năm mới, nhưng
từ đầu tới cuối anh đều mừng năm mới một mình.
Hàn Niệm vỗ ngực bảo đảm với bà Trần, với tài nấu nướng bây giờ
của mình, làm cơm tết cho hai ngươi chắc chắn ổn thoả không có áp lực.
Đúng lúc khi đó Đường Diệc Thiên đi xuống lầu, nghe câu ấy thì khóe
miệng vô thức cong lên.
Buổi tối ăn cơm Hàn Niệm làm đơn giản ba món ăn và một món canh,
chỉ còn lại hai người bọn họ mặt đối mặt.
Đường Diệc Thiên im lặng ăn cơm, không khen ngợi cũng không chê
bai.
Sau khi ăn xong anh đột nhiên nói, "Ngày mai tôi phải tới công ty. Tối
không trở về ăn cơm."
Hàn Niệm ngẩng đầu, nhướng mày, dường như có chút giật mình đối
với câu nói mà chỉ có vợ chồng mới nói của anh với mình, dù rằng bọn họ
quả thực là vợ chồng.
Anh để đũa xuống, đặt ngay ngắn cạnh chén. Sau đó ngước lên nhìn
cô, ánh mắt dịu dàng ấm áp, "Em có thể làm đồ ăn cay cho mình ăn."
Hàn Niệm ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Đường Diệc Thiên, anh
không nên dịu dàng với em như vậy."
"Lúc trước anh cũng dịu dàng thế này mà đưa em vào địa ngục." Nụ
cười của cô vô cùng thản nhiên, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ
không đáng nhắc tới, "Em đã sợ rồi."