KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 112

chờ ngày hành quyết, và càng khổ sở hơn khi không thể biết được bao giờ
mới đến cái ngày ấy.

Tôi muốn vùng chạy ra khỏi xe, nhưng nỗi sợ hãi trong tôi khiến tôi

không thể nhúc nhích gì được. Tôi căm ghét bản thân mình vì sự yếu đuối
đó. Thay vì chạy trốn, tôi giữ chặt lấy cái gói cha đã đưa và vùi đầu vào đó,
cố tìm mùi nước hoa co-lô-nhơ mà ông thường dùng để có cảm giác ông
vẫn đang ở bên cạnh.

Nhưng chẳng có bất kỳ mùi hương quen thuộc nào cả. Tôi bắt đầu nấc

lên nghẹn ngào. Ngay trong giây phút ấy, tôi căm ghét Chúa kinh khủng,
ghét hơn bất cứ điều gì đáng ghét trên đời này. Chúa biết rõ tôi đã chống
chọi thế nào trong những năm qua, thế nhưng Ông ấy chỉ biết đứng nhìn
mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ông ấy cũng chẳng buồn giúp
tôi đến cả việc ưu lại mùi nước hoa quen thuộc mà cha thường dùng sau khi
cạo râu. Chúa đã hoàn toàn lấy đi niềm hy vọng lớn lao nhất của tôi. Tôi
thầm nguyền rủa Ông ấy, và tôi ước giá như mình chưa từng được sinh ra
trên cõi đời này.

Nghe thấy tiếng mẹ cùng các anh em của mình đang đến gần, tôi

nhanh chóng lau khô nước mắt và quay về cố thủ bằng lớp vỏ bọc cứng rắn
của mình. Khi mẹ lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tiệm MacDonald’s, bà ấy
liếc nhìn tôi và nhếch mép:

- Bây giờ mày đã hoàn toàn thuộc về tao rồi. Thật là tồi tệ vì thằng cha

mày không còn lởn vởn ở đây để bảo vệ mày nữa.

Tôi biết mọi sự kháng cự của tôi là vô ích. Tôi sẽ không thể sống sót.

Tôi biết rằng bà ấy ẽ giết tôi, không hôm nay thì cũng là ngày mai. Hôm
đó, tôi những mong mẹ sẽ nhân từ mà giết chết tôi ngay đi.

Khi các anh em của tôi còn đang ngồm ngoàm món ham-bơ-gơ ngon

lành, tôi đã lén chúng đan siết hai tay vào nhau, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.