KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 48

Nhưng do tôi biết chắc kế hoạch của mình là hoàn toàn ngu ngốc, nên

tôi vẫn chưa có đủ can đảm để thực hiện. Suốt giờ nghỉ trưa, tôi cứ lòng
vòng quanh sân trường, tự trách mình sao không có đủ quyết tâm để chạy
thẳng đến quầy bách hóa kia. Rồi tôi tự nhủ hay là mình đừng nghĩ đến
chuyện điên rồ đó nữa, bởi sự tính toán về thời gian có thể không chính xác
và mình sẽ bị bắt gặp. Trong lúc tôi đang phải đấu tranh tư tưởng với chính
mình thì bụng của tôi lại sôi lên cồn cào như thể nó đang giễu tôi là “đồ gà
con”. Cuối cùng, sau nhiều ngày không được ăn tối mà chỉ được ném cho
mấy mẩu bánh vụn cho bữa sáng, tôi đánh liều tiến hành kế hoạch của
mình. Hôm ấy, sau khi chuông báo hiệu giờ giải lao buổi trưa vang lên
được vài phút, tôi vội lao xuống đường chạy thật nhanh về phía quầy bách
hóa. Tim tôi đập thình thịch còn miệng thì thở hồng hộc. Tôi đến được
quầy bách hóa với khoảng thời gian chỉ bằng một nửa so với những gì tôi
đã ước tính. Thấp thỏm đi lên đi xuống giữa các lối đi trong quầy để tiện
quan sát, tôi có cảm tưởng như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.
Tôi có cảm giác như tất cả những ai đang có mặt tại cửa tiệm lúc đó đều xì
xầm bàn tán về tôi - một thằng bé hôi hám và rách rưới. Rồi tôi nhận ra kế
hoạch của mình có thể sẽ phá sản mất thôi bởi tôi đã không lường trước
được bộ dạng của mình sẽ gây sự chú ý thế nào đến mọi người xung quanh.
Tôi càng lo lắng về vẻ ngoài của mình thì dạ dày của tôi lại càng quặn thắt
bởi nỗi sợ hãi. Tôi cứ thế đứng chết trân ngay lối đi trong quầy, không biết
phải làm gì tiếp theo. Tôi vừa nghe rõ nhịp tim đập thình thịch của mình
vừa đếm từng thời khắc trôi qua. Đầu tôi đặc nghẹt những suy nghĩ. Nghĩ
đến những lúc mình bị bỏ đói, dường như một sự quyết tâm cao độ xâm
chiếm lấy tôi. Không còn nao núng trước những gì đang diễn ra xung
quanh, tôi bạo gan thộp lấy cái gói đầu tiên tôi nhìn thấy trên kệ hàng và
chạy nhanh ra khỏi cửa tiệm rồi lao trở về trường học. Người tôi run lên
bần bật vì sợ. Nhưng tôi cũng sung sướng đến bật khóc khi đã nắm chặt
trong tay “chiến lợi phẩm” của mình - một gói bánh quy Graham [5].

Về gần tới trường, tôi giấu gói bánh trong áo sơ mi, bên phần áo

không bị thủng, rồi thản nhiên đi ngang qua sân trường. Sau đó tôi đi thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.