KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 79

là thứ duy nhất giúp tôi sống sót. Nhân lúc cho nước vào mấy cái khuôn
làm đá bằng kim loại, tôi toàn kê miệng vào góc khuôn để hứng nước uống.
Còn khi ở nhà dưới, mỗi lần muốn uống nước, tôi đều rón rén đến bên bồn
rửa và mở van vòi nước rồi ngậm cái vòi kim loại lạnh băng ấy uống một
bụng căng đầy mới thôi. Những lúc ấy, tôi chỉ cầu mong sao cho ống nước
không rung lên để mẹ không phát hiện, nếu không, chắc bà ấy sẽ giết tôi
mất.

Mẹ bỏ đói tôi đến ngày thứ sáu thì sức lực trong tôi gần như kiệt quệ

hoàn toàn. Sáng hôm ấy tôi thức dậy, chỉ có thể tựa mình vào thành giường
chứ không tài nào gượng dậy nổi. Cả ngày hôm ấy, tôi làm việc nhà chậm
chạm như một con sên. Tôi thấy cả người mình như bị tê liệt. Mọi cảm
nhận trong tôi cũng không còn rõ rang. Phải mất đến vài phút tôi mới hiểu
được mỗi câu mẹ hét vào mặt tôi. Khi tôi từ từ ngước đầu lên, căng mắt ra
để nhìn mẹ, thì tôi nhận ra rằng đối với bà ấy, tất cả chỉ như một trò chơi -
một trò chơi mà bà ấy vô cùng thích thú.

- Chao ôi, tội nghiệp cưng quá. - Mẹ nói bằng giọng điệu chế nhạo.

Rồi bà nhếch mép cười, hỏi rằng tôi cảm thấy thế nào. Mẹ cười thỏa

mãn khi tôi cầu khẩn bà hãy cho tôi ăn. Cuối ngày hôm đó, sau tất cả những
gì đã xảy ra, tận đáy lòng mình tôi cứ hy vọng mẹ sẽ cho tôi ăn một chút gì
đó, bất cứ thứ gì cũng được. Đến giờ phút này thì tôi cũng chẳng quan tâm
đến việc tôi sẽ tọng thứ gì vào miệng.

Một buổi tối nọ, sau khi tôi đã làm xong việc nhà, mẹ ném trước mặt

tôi một đĩa thức ăn. Đối với tôi, đĩa thức ăn thừa nguội lạnh ấy đúng là một
bữa tối thịnh soạn. Nhưng tôi chợt thấy mình cần phải đề phòng, bỗng
nhiên mẹ tốt đến nỗi không thể tin được.

- Hai phút! - Mẹ quát lên - Mày có hai phút để ăn. Tất cả chỉ có thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.