KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 86

vào nhau kêu lạch cạch. Tôi chỉ muốn được sưởi ấm dù chỉ vài giây ít ỏi
thôi, nhưng cứ mõi phút trôi qua, ánh mặt trời lại nhạt dần và cơ hội cho tôi
hong khô quần áo hầu như chỉ là ảo tưởng. Qua ô cửa sổ ở nhà trên, tôi có
thể nghe thấy những âm thanh lanh canh của chén đĩa trong lúc “gia đình”
mình chuyền cho nhau những đĩa thức ăn đầy ắp. Thi thoảng tôi còn nghe
thấy những tràng cười ngả ngớn vọng xuống. Từ lúc cha còn ở nhà, tôi đã
biết mẹ nấu món gì cũng ngon. Tôi muốn mon men đến gần để xem họ ăn
uống, nhưng tôi không dám. Tôi thuốc về một thế giới hoàn toàn khác.
Thậm chí tôi còn không được phép liếc nhìn những người hạnh phúc hơn
tôi.

Dìm đầu trong bồn tắm và ngồi trên đá ở sân sau đã sớm trở thành

hình phạt thường xuyên và quen thuộc. Thỉnh thoảng khi tôi đang bị bắt
nằm trong bồn tắm, các an hem của tôi còn dẫn bạn bè của chúng đến để
nhìn cảnh tôi trần truồng. Mỗi khi thấy tôi như thế, bọn chúng vẫn thường
hỏi một cách dè bỉu:

- Lần này cậu ấy phạm lỗi gì vậy?

Và lần nào cũng vậy, bao giờ các an hem của tôi cũng chỉ nhún vai và

trả lời gọn lỏn:

- Tớ không biết.

Mùa thu đến, bọn trẻ chúng tôi lại bước vào mùa tựu trường. Đối với

tôi, được đi học trở lại là niềm vui khôn xiết bởi tôi sẽ phần nào thoát khỏi
cuộc sống ảm đạm, u tối khi ở nhà. Nhà trường thông báo giáo viên dạy lớp
bốn của chúng tôi đang bị bệnh, vì thế chúng tôi có cô giáo dạy thế trong
hai tuần đầu tiên. Cô giáo dạy thế ấy trẻ hơn nhiều so với hầu hết các giáo
viên khác, và trông cô cũng rất phúc hậu nữa. Vào cuối tuần lễ thứ nhất, cô
đã tặng những que kem mát lạnh cho những học sinh có hạnh kiểm tốt. Tôi
không nằm trong số đó ở tuần đầu tiên, nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều và
nhận được phần thưởng của cô vào cuối tuần lễ thứ hai. Cô còn mở cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.