KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 88

tắm rồi bắt tôi dìm đầu vào. Nếu hôm nào thực sự khỏe, bà ấy sẽ pha cho
tôi hỗn hợp hơi ngạt trong nhà tắm. Còn hôm nào bà ấy chán ngán vì cứ
phải lặp đi lặp lại các hình phạt với tôi xung quanh nhà, bà lại đẩy tôi ra
đường để đi làm công việc cắt cỏ; tất nhiên là chỉ sau khi đánh đập tôi chán
chê mà thôi. Có vài lần bà ấy còn dùng dây xích chó để quất vào người tôi.
Rất đau, nhưng tôi đã cố cắn răng chịu đựng. Nhưng đau đớn nhất đối với
tôi là bị mẹ dùng cán chổi đánh từ phía sau vào hai chân. Có khi những cú
đánh thẳng tay đó khiến tôi ngã sống soài trên nền nhà, đau đớn đến nỗi
không thể gượng dậy. Có lần sau khi bị đánh xong, tôi cũng phải cố lồm
cồm bò dậy rồi tập tễnh xuống đường, tay đẩy cái máy cắt cỏ cũ kỹ, có lê
lết từ nhà này sang nhà khác để xin cắt cỏ và kiếm tiền mang về cho bà ấy.

Thế rồi cũng có một ngày cha tạt ngang về nhà, nhưng rồi mọi thứ

chẳng khác gì so với lúc không có cha, bởi mẹ đã cấm không cho cha gặp
tôi. Những tia hy vọng còn sót lại trong tôi bỗng trở nên mong manh hơn
bao giờ hết, và tôi bắt đầu tin rằng cuộc đời của tôi sẽ mãi mãi không bao
giờ thay đổi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm nô lệ cho mẹ đến khi nào tôi chết đi
mới thôi. Từng ngày trôi qua, ý chí và nghị lực sống trong tôi trở nên cạn
kiệt. Tôi không còn hơi sức đâu mà mơ mộng về siêu nhân hay bất kỳ một
vị anh hùng nào nữa. Tôi cũng lờ mờ nhận ra lời hứa ngày trước của cha
chỉ là một trò lừa bịp. Tôi thôi không còn cầu nguyện gì nữa và chỉ tập
trung vào việc làm sao để sống cho qua ngày mà thôi.

Một buổi sáng nọ khi tôi đang ở trong lớp học, cô ý tá của trường yêu

cầu tôi ra gặp cô. Cô cứ gặng hỏi tôi về quần áo cũng như về những vết
bầm tím khắp hai cánh tay của tôi. Lúc đầu, tôi chỉ nói với cô ấy những gì
mẹ đã dặn tôi. Nhưng chẳng hiểu sao sau đó tôi lại cảm thấy tin tưởng cô,
và thế là tôi đã nói với cô nhiều, nhiều điều hơn về mẹ. Cô ghi chú lại tất cả
và nói rằng bất cứ khi nào tôi muốn chia sẻ điều gì, hãy đến tim gặp cô.
Một thời gian sau đó, tôi mới biết rằng cô ý tá ấy đặc biệt quan tâm đến tôi
là do cô giáo dạy thế hồi đầu năm học đã nhờ cô lưu ý đến tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.