KHÔNG PHẢI TÌNH HỜ - Trang 159

quên ăn quên ngủ. Lý do thứ hai: nói chuyện ấy khiến cô nhớ đến một tiền
vệ xuất sắc đã giải nghệ! Nhớ Zach, cô lại nhớ chuyện xấu hổ trong nhà vệ
sinh nữ. Mỗi lúc nhớ chuyện xấu hổ đó, cô lại xốn xang, toàn thân nực nội.

Vừa gẩy miếng thịt nướng đầu tiên trong đĩa, Adele gợi ý:

- Kể em nghe ngoài lúc huấn luyện đội banh, anh thường làm gì?

Joe mỉm cười, nhìn cô bằng cặp mắt màu xanh lá mạ:

- Em biết cửa hàng Whistle Stop không? Của anh đấy. Việc quản lý

không thú vị mấy nhưng anh kiếm khá nhờ bán xăng và khoai tây chiên.

Nụ cười của Joe hiền đến nỗi Adele suýt quên rằng anh là kẻ cuồng tín

bóng bầu dục:

- Anh thích chăm lo cửa hàng không?

- Có chứ. Cũng có thử thách này nọ. Nhưng tất nhiên không bằng đào tạo

cầu thủ trẻ. Anh thích nghề huấn luyện hơn.

Phải, đúng thế rồi. Adele nhượng bộ một giây:

- Đêm qua, đội nào thắng thế?

Đang ăn ngon lành, Joe khựng lại. Anh nhìn cô như thể điểm IQ (chỉ số

thông minh) của Adele chỉ có một chữ số:

- Báo Sư Tử chứ còn ai nữa. Ủa, chứ em không đi xem à?

- Em phải làm việc.

Mấy phút sau đó, đề tài đàm đạo chuyển sang chuyện viết lách của cô.

Sau đó, Joe bảo anh toàn đọc sách nói về thể thao, trong số đó hầu hết viết
về bóng bầu dục. ‘Đương nhiên, sao có thể khác được chứ’.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.