KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 123

Hai người ngồi ở hai đầu đối diện nhau, im lặng không nói gì, đều cắm

đầu ăn không đềm xỉa đến đối phương. Đoàn Chi Dực ăn khá từ tốn, Vệ
Lam ăn mà không biết mùi vị gì.

Ăn xong, Vệ Lam liền theo Đoàn Chi Dực đến trường học. Lúc ở trên

xe, Vệ Lam khá căng thẳng, đầu óc cứ luôn tưởng tượng nếu có bạn học
nào nhìn thấy cô ngồi trên xe của Đoàn Chi Dực để đến trường, sẽ như thế
nào đây?

Nhiệt độ trong xe vừa phải, cô lại căng thẳng đến nỗi toàn thân đổ mồ

hôi lạnh, tay chân lóng ngóng không biết để ở đâu.

Cô lấm lét như thế đương nhiên bị Đoàn Chi Dực biết được, cậu tỉnh

bơ nhìn cô, lạnh lùng xí một tiếng, rồi không để ý đến cô nữa. Cho đến khi
cách trường học không xa lắm, cậu mới bảo tài xế dừng xe ở góc đường,
giọng điệu lạnh lùng bảo cô xuống xe trước.

Vệ Lam như trút được gánh nặng, lao đi nhanh như chớp.

Tuy rằng đã rơi vào động ma quỷ, nhưng Vệ Lam thấy rằng chỉ cần

không bị người khác biết, sẽ vẫn có thể lừa mình dối người.

Cuộc sống như vậy, một khi bắt đầu sẽ khiến Vệ Lam như đi trên lớp

băng mỏng, lo lắng bất an, tâm sự chồng chất. Một cô gái mười bảy tuổi
đúng là không ứng phó nổi với biến cố như thế.

Ở trường, cô không còn là một nữ sinh hoạt bát nhiệt tình, đối với bất

kỳ chuyện gì cũng không có hứng thú, chỉ giả vờ vùi đầu vào học tập,
không thể tự thoát khỏi.

Xung quanh đều là mấy đứa học sinh trung học mười mấy tuổi không

tim không phổi, cho dù là Quách Chân Chân hình như cũng không nhận ra
sự khác thường của cô, chỉ nghĩ cô bỗng nhiên đổi tính, quyết chí tự cường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.