Lam đỏ lên vì giận.
Con thỏ một khi nổi giận cũng biết cắn người nha! Nói chi cô còn là
con người.
Vệ Lam tức anh ách ném thật mạnh miếng giẻ lau nhà xuống đất,
đứng cách nhau vài mét, hét rống về phía cậu: “Tôi đang than vãn tên thối
tha như cậu đó, tại sao không đi chết đi?”
Mặt Đoàn Chi Dực đen lại, khắp người vây bởi sự tức giận, rảo bước
qua ghế sofa, đi đến trước mặt cô, một tay tóm lấy gấu áo của cô, tức giận
nói: “Trí nhớ của cậu không được tốt sao?”
Vệ Lam có chút lo sợ, trái tim đập mạnh bùm bùm, nhưng giờ phút
này lại muốn hơn thua một phen, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn tên ác ma
trước mặt, nhất định không chịu lép vế.
Hai người mở to mắt nhìn nhau ba mươi giây, đôi môi mỏng của Đoàn
Chi Dực nhếch lên, chán ghét buông tay ra, nói với giọng mỉa mai: “Không
phải làm bài điểm kém thôi sao? Học sinh có đầu óc ngu ngốc như cậu, làm
điểm ới lấy làm lạ đó!”
“Tôi…” Vệ Lam bĩu môi, không cam lòng cất cao giọng nói: “Ba mẹ
tôi là nhà khoa học, tôi không có ngu, không phải bị cậu ức hiếp, thành tích
của tôi mới không tệ như vầy.”
Đoàn Chi Dực nghi ngờ liếc gương mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng xì
một tiếng, quay người trở về ghế sofa, tiện tay lấy cặp sách của Vệ Lam, rút
một bài kiểm tra ở bên trong ra, đứng tại chỗ giơ lên, nói lời cay độc: “Môn
toán tám mươi điểm, còn không được trung bình, cậu giỏi thật nha!”
Mặt Vệ Lam đỏ ửng, làm bài được sổ điểm xấu hổ như vậy, đã mất
mặt lắm rồi, còn gặp tên khốn khiếp kia làm nhục, cô tức anh ách, thở phì