KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 137

Một giờ trôi qua, những câu trên bài kiểm tra, Vệ Lam đã làm được

một nửa, chỉ còn sót lại những câu khó. Cô lén nhìn trộm Đoàn Chi Dực
không biết là cậu đã ngủ hay đang nhắm mắt nằm đó, vốn dĩ muốn nhờ cậu
giúp, nhưng vẫn có chút sợ sệt với không cam lòng. Liền tiếp tục ngồi giải
mấy câu hỏi khó như quỷ kia.

Lúc này gần mười một giờ, Vệ Lam nhìn mấy câu hỏi khó trên tờ giấy

thi, cảm thấy mệt mỏi rã rời, không ý thức mình ngồi bệt xuống sàn nhà
thay vì ngồi xổm, rồi gục lên gục xuống ngủ như gà mổ thóc.

Đúng lúc cô sắp sửa chìm sâu vào giấc ngủ, Vệ Lam cảm thấy ở dưới

bàn chân đau nhói, làm cô giật mình tỉnh giấc, mới biết được là do Đoàn
Chi Dực dùng sức đá mình một cái.

Cô tức giận quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy kẻ gây chuyện coi như

không có chuyện gì rút chân lại, mở miệng thâm độc: “Còn chưa làm xong
mà muốn ngủ sao? Tới đây xem… Tôi nhắc cậu một câu trước, nếu tôi đã
nói tôi có trách nhiệm về thành tích của cậu, vậy cậu phải ngoan ngoãn
nghe lời. Nếu không… đừng trách tôi không khách sáo.”

Vệ Lam hầm hừ sờ cái chân bị đau của mình, vẻ mặt đau khổ: “Ai kêu

cậu chịu trách nhiệm đâu?”

Đoàn Chi Dực trừng mắt liếc cô một cái: “Chính cậu nói thành tích

cậu tệ như vậy là do tôi, thì tất nhiên tôi phải có trách nhiệm rồi.”

Vệ Lam không hiểu được cái logic của cậu, nhưng khoảng cách của

hai người quá gần, khắp người đều bao trùm bởi hơi thở của cậu. Cô quyết
định ôm lấy bài kiểm tra đến ngồi phía đối diện cái bàn, trong lòng không
ngừng oán cậu.

Sau khi ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, Vệ Lam mới nhìn mấy câu

hỏi đó, nhưng nhìn sao cũng không biết làm, lại thấy Đoàn Chi Dực đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.