KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 141

nhiên cũng không phải quá sức. Nhưng ở trước mặt tên đáng ghét này,
không biết sao lại trở thành kẻ có IQ thấp không hơn không kém.

Lần nào Vệ Lam cũng định phản bác, nhưng nhìn thấy năng lực giải

đề một cách trôi chảy của cậu thì cũng chỉ có nước không cam tâm tình
nguyện nhận lấy câu ‘đồ ngu’ kia.

Dù sao thì một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi nanh vuốt của kẻ xấu xa

này.

Cái hay của sự ngây ngô trẻ con chính là sau khi ý thức được tuy Đoàn

Chi Dực ghét mình nhưng cũng sẽ không gây ra tổn thương thật sự gì ình
thì Vệ Lam dần quen với những ngày tháng sống chung thế này, thậm chí
quen cả việc hai người ngủ chung giường. Hơn nữa dưới sự giám sát
nghiêm khắc của Đoàn Chi Dực, thành tích của cô dần tốt trở lại.

Điều này làm Vệ Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tháng sau, vào một buổi tối, khi Đoàn Chi Dực đang dạy phụ đạo

cho Vệ Lam, câu ‘đồ ngu’ vừa thốt ra thì trong ngôi biệt thự xa hoa rộng
lớn này bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.

Trước đây Vệ Lam chưa từng tìm hiểu gì về thân thế của Đoàn Chi

Dực. Cả nửa ngọn đồi này chỉ có một ngôi nhà, mà trong ngôi nhà này hình
như chỉ có mình Đoàn Chi Dực là chủ nhân. Nếu không phải do biệt thự
này quá xa hoa lộng lẫy, xung quanh Đoàn Chi Dực có lái xe và người hầu,
chắc chắn cậu ta cũng xuất thân từ nhà giàu quyền quý thì có lẽ Vệ Lam đã
nghĩ cậu ta từ tảng đá chui ra, nếu không sao lại xấu xa đến thế?

Người đàn ông kia bước tới, nhìn thấy hai người đang ngồi tụm trên sô

pha, thản nhiên liếc Vệ Lam một cái rồi lại nhìn vẻ mặt không vui của
Đoàn Chi Dực, lên tiếng: “Tiểu Dực, con theo ba vào phòng làm việc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.