KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 142

Vệ Lam ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ mặt kia. Ông ta

chừng hơn 40 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ hào hoa phong nhã, phong độ
hơn người, hơn nữa còn rất uy nghiêm điềm đạm.

Trong nhất thời, Vệ Lam không biết có nên chào hỏi người này không.

Có điều ông ta cũng không cho cô có cơ hội đấu tranh tư tưởng, nói xong là
xoay người lên lầu ngay.

Đến khi Đoàn Chi Dực đi theo thì Vệ Lam mới giật mình hiểu ra.

Đoàn Chi Dực và ông ấy hoàn toàn giống như từ một khuôn đúc ra, chỉ có
điều vẻ không nói không cười của ông ấy là chững chạc điềm đạm còn
Đoàn Chi Dực thì lại lạnh lùng u ám.

Thì ra là ba của Đoàn Chi Dực. Thì ra Đoàn Chi Dực cũng có ba! Vệ

Lam tặc lưỡi, nghĩ thầm.

Đoàn Hồng đã không gặp con nửa năm trời. Mấy năm nay, quan hệ

cha con của hai người càng ngày càng xa cách. Con trai của ông từ nhỏ đã
trầm tĩnh ít nói, có bất mãn với ông thì cũng ít khi nói rõ ra, chỉ thể hiện
thái độ trào phúng khinh thường, khiến người làm cha như ông cũng hết
sức bất lực.

Đoàn Hồng ngồi xuống bàn làm việc trong phòng. Chắc là lịch trình

dày đặc nên trên gương mặt anh tuấn tuy của ông có chút phong trần mệt
mỏi.

“Tiểu Dực, cô bé đó là sao vậy?” Đoàn Hồng lên tiếng với vẻ hơi mệt

mỏi.

Đoàn Chi Dực đứng sau cánh cửa được đóng chặt thì không bước vào

phòng thêm nữa. Cậu lạnh lùng nhìn ba mình, giống như là đang nghe một
câu chuyện cười: “Nếu ba đã lên tiếng hỏi con thì chắc cũng đã sớm biết
chuyện này là thế nào rồi nhỉ, ba của con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.