KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 186

trách tính tình Đoàn Chi Dực lập dị như vậy, một người mẹ không bình
thường, một người cha không hòa thuận, ngẫm lại cảm thấy thật đáng
thương.

Những oán giận trước giờ với Đoàn Chi Dực, giờ phút này đều hóa

thành thông cảm.

Dùng cơm xong, Vệ Lam lễ phép chào tạm biệt Đoàn Hồng và Đoàn

Chi Dực. Đoàn Chi Dực vẫn ra vẻ lạnh lùng u ám như trước, cô muốn nói
mấy câu an ủi, cũng không biết mở miệng thế nào, đành giận dỗi ra về.

Vệ Lam vốn nghĩ Đoàn Chi Dực gặp phải biến cố như vậy sẽ không

đến trường, cũng không nghĩ đến cô nữa. Ai ngờ, tuần sau, Đoàn Chi Dực
lại xuất hiện sau lưng cô.

Không biết tại sao, cô lại có chút kích động, có lẽ cảm thấy cậu đi học

lại, hẳn là đã thoát khỏi ám ảnh mất mẹ. Vì thế, cô quên mất đang ở trong
lớp, vừa hết tiết đầu, cô liền xoay người nói với người đang nằm úp mặt
xuống bàn ngủ kia: “Đoàn Chi Dực, cậu đi học lại, tôi rất vui.”

Đoàn Chi Dực thoáng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt phấn khởi

của cô nữ sinh đằng trước, si ngốc mở to mắt trừng cô một cái rồi tiếp tục
gục đầu xuống bàn ngủ.

Vệ Lam cụt hứng le lưỡi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ vì

cậu.

Buổi tối khi tan học, Vệ Lam cùng một đám bạn học cười cười nói nói

ra cổng, đang muốn đợi xe buýt, lại liếc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia
đang lẳng lặng đỗ ở góc đường.

Cô đang cụt hứng, điện thoại liền báo có tin nhắn. Cô mở ra đọc, chỉ

một câu lời ít ý nhiều: “Đợi cậu mười phút, lên xe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.