KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 188

Thấy hai mắt Đoàn Chi Dực nhắm nghiền, rõ ràng đang mơ thấy ác

mộng, trên mặt ướt đẫm.

Vệ Lam thầm nghĩ cậu mơ thấy ác mộng, vội vàng ra sức lay cậu:

“Đoàn Chi Dực, tỉnh dậy tỉnh dậy…”

Tiếng gọi lớn như vậy, rốt cuộc Đoàn Chi Dực cũng tỉnh lại, cậu mù

mờ từ từ mở mắt, nhìn cô gái ở trước mặt lên tiếng hỏi: “Cậu mơ thấy ác
mộng sao?”

Đoàn Chi Dực sờ mặt mình, cảm giác ươn ướt, tim đập dữ dội, sau

một lát, lẩm bẩm nói: “Mẹ không cần tôi… không cần tôi…”

Có lẽ là bộ dạng của cậu rất giống như một đứa trẻ bị lạc đường, Vệ

Lam chưa đến mười tám tuổi lại tự nhiên sản sinh ra ý muốn bảo vệ, cô ôm
Đoàn Chi Dực vào lòng, vỗ về trấn an cậu, nói: “Không sao, không sao
đâu, còn có tôi đây, tôi sẽ ở bên cậu.”

Đoàn Chi Dực ở trong lòng cô cả buổi không nói năng gì, cho đến khi

Vệ Lam cảm thấy bản thân không ổn lắm, bỗng nhiên bị cậu đưa tay ra ôm
lấy thắt lưng cô, giọng nói trở nên rõ ràng: “Đây là cậu nói đấy nhé, cậu sẽ
ở bên tôi, sẽ không rời khỏi tôi!”

Vệ Lam không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy khoảnh khắc hứa hẹn

này có một sứ mệnh thiêng liêng, cô ra sức gật đầu: “Tôi sẽ ở bên cậu, mãi
ở bên cậu!”

“Mãi ư?” Đoàn Chi Dực hỏi.

“Ừ, mãi.”

Nhưng mà, ‘mãi’ của hai đứa không giống nhau. Đối với Vệ Lam mà

nói, cái gọi là ‘mãi’ chính là trước khi tốt nghiệp; còn của Đoàn Chi Dực,
thì ‘mãi’ chính là mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.