KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 214

Nhưng nụ cười của cậu khi đi ra cửa bỗng chốc từ từ cứng lại.

Người ở cửa không phải là Vệ Lam, mà là một phụ nữ xa lạ quan sát

cậu không nhúc nhích.

“Cậu là Đoàn Chi Dực?” Bà Vệ đi đến trước mặt cậu thanh niên này,

lông mày khẽ nhếch lên, cậu thanh niên này có chút khác biệt với trong
tưởng tượng của bà. Bà đã từng dò la qua Đoàn Chi Dực, tuy rằng thành
tích nổi trội, nhưng việc xấu loang lổ, tính tình quái gở, ẩu đả đánh nhau,
mười bảy tuổi đua xe xảy ra tai nạn bị gãy một chân. Tóm lại là một cậu ấm
quần là áo lượt tự tung tự tác điển hình.

Nhưng mà, một cậu thanh niên với diện mạo điển trai, rất khó làm cho

người ta tin rằng cậu đã làm ra mấy chuyện ác này.

Đương nhiên, bởi vì liên quan đến ấn tượng ban đầu, bà Vệ nhìn cậu

trai trước mắt này cũng không có tình cảm tốt. Hơn nữa, với một người phụ
nữ trung niên trải đời, bà liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là một cậu trai có
tính cách u ám.

Có lẽ Đoàn Chị Dực đã đoán ra được bà là ai, gật đầu, nói chuyện với

bà: “Cô là.”

Bà Vệ quyết định nói thẳng thân phận của mình: “Tôi là mẹ của Vệ

Lam.”

Vẻ mặt Đoàn Chi Dực thoáng thay đổi, tay để bên hông bất giác nắm

chặt lại, giọng nói rất thấp: “Chào cô.” Dừng một lát, lại khẽ hỏi: “Vệ Lam
đã về rồi ạ?”

Khi cậu trai trước mặt bỗng nhiên nhắc đến tên của con gái bà, tất cả

phẫn nộ của bà Vệ đều dâng lên, bà hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói:
“Cậu còn dám gọi tên con gái tôi? Suốt một năm nay cậu làm tổn thương
nó, chúng tôi đã biết hết rồi. Nhà họ Đoàn các người có tiền có thế, chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.