KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 272

Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, cứ tưởng là hai người yêu nhau

đang giận dỗi nên cười tỏ vẻ hiểu ý.

Tới nơi, Vệ Lam móc ra một tờ tiền màu hồng, đưa cho bác tài, không

đợi thối lại tiền đã xuống xe, chạy vào nhà.

Lần này Đoàn Chi Dực không đuổi theo mà chỉ lẳng lặng ngồi trong

xe, nhìn bóng cô dần khuất trong màn đêm, khóe môi lạnh lùng cũng trở
nên dịu lại. Mãi đến khi bóng cô hoàn toàn biến mất, anh mới lên tiếng báo
cho bác tài địa chỉ biệt thự nhà mình.

Bác tài xế lắc đầu, khởi động xe: “Chàng trai trẻ à, cậu như thế là

không được rồi. Con gái nhà người ta khóc lóc thê thảm thế mà cậu không
biết dỗ dành, đến khi người ta không tha thứ cho cậu thì cậu tiêu đời.”

Đoàn Chi Dực sa sầm mặt, liếc một cái thật dữ dằn vào kính chiếu

hậu. Ánh mắt sắc lạnh này rất có sức sát thương, bác tài xế hậm hực nhún
vai, thức thời im lặng, chuyên tâm lái xe.

Suốt đọc đường cũng tội nghiệp cho bác tài xế, bị khí lạnh từ băng ghế

sau làm rét lạnh cả người, chỉ cảm thấy mình đã gặp phải một hung thần dữ
tợn.

Đến trước biệt thự, không đợi Đoàn Chi Dực vào nhà lấy tiền ra trả,

bác ta đã rồ xe chạy mất.

Khi Đoàn Chi Dực cầm tiền ra tới cửa thì đã không còn bóng dáng

chiếc taxi đâu nữa. Anh ngẩn người một lát, không biết làm sao nên đành
quay lên lầu.

Qua một trận giằng co, lúc này trời đã bắt đầu rạng sáng.

Anh ngã người vào chiếc giường mềm mại, lăn qua lộn lại vẫn không

ngủ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.