KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 308

Một nhà ba người đi ra, Vệ Lam quay lại nhìn cánh cửa phía sau mình

từ từ đóng lại, cô biết, một khi rời khỏi đây, có lẽ chính là chia tay với
Minh Quang. Mặc dù đã biết rõ kết quả, nhưng ở bên nhau ba năm, vẫn
cảm thấy có chút trống rỗng và mất mác.

Trong lúc mẹ Vệ Lam tức giận, kéo Vệ Lam đi rất nhanh, vội vã bấm

thang máy.

Lúc thang máy mở cửa, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Vệ Lam, bỗng khiếp

sợ. Không phải bởi vì không gian chật hẹp trong thang máy có hai người
đứng, mà bởi vì một trong hai người là Đoàn Chi Dực.

Mẹ Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực, mặc dù đã trôi qua tám năm, lúc này

cơn tức giận đã xông lên đến não bà, cho nên không chú ý bên trong thang
máy, chỉ để ý đến cơn giận mình.

Tim Vệ Lam đập thình thịch, lẳng lặng lùi về phía sau một bước, quay

đầu trừng mắt với Đoàn Chi Dực.

Bị trừng nhưng không đáp trả lại, trên mặt thậm chí còn hơi mỉm cười.

Đi ra khỏi thang máy, Đoàn Chi Dực vẫn theo sau một nhà ba người.

Tiếng bước chân của anh mặc dù đã bị tiếng ồn ào bên ngoài che lấp,
nhưng Vệ Lam vẫn có thể nghe rõ ràng.

Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết điều gì anh cũng có thể

làm được.

Suốt cả quãng đường mẹ Vệ Lam luôn mắng chữi Minh Quang, cho

đến khi đứng trước cửa khách sạn gọi xe, bà đang tức giận khó nén được
mới nghĩ đến con gái. Quay đầu nhìn Vệ Lam, lại thấy vẻ mặt của cô không
bình tĩnh như lúc nãy, bình tĩnh quá, hiển nhiên là đang cố chịu đựng gì đó,
làm cho bà có hơi lo lắng: “Lam Lam, con không sao chứ? Nếu con muốn
khóc thì con cứ khóc đi, có ba mẹ ở đây, con không cần sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.