KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 318

đang cách mình nửa mét của anh, không khỏi oán thầm, có cần phải cáu
kỉnh đến thế không? Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu rất thực tế mà thôi.

Vệ Lam cũng hơi tức giận, cô xoay người qua, hơi dùng sức kéo lấy

cái chăn đã bị anh chiếm hơn một nửa nhưng phát hiện anh túm rất chặt nên
cô đành thôi, mặc cho nửa người lộ ra ngoài. May mà vừa vào đầu thu,
không đến nỗi lạnh lắm.

Đương nhiên là không ngủ được. Vệ Lam nằm trên giường, gần như

hơi hoang mang, dường như lại trở về với năm đó, cũng trên chiếc giường
lớn như vậy, phía sau cũng là một tên tâm tình bất định.

Lúc ấy có tâm trạng thế nào, hình như cô cũng không nhớ rõ nữa. Đầu

tiên có lẽ là sợ hãi, nhưng sau đó dường như cũng quen dần, sau đó nữa
liền nảy sinh lòng thương hại với anh.

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng từ từ tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, vẫn là chiếc giường này, cũng là Đoàn Chi Dực âm trầm

kia.

“Á!”

Không biết qua bao lâu, Vệ Lam bị cơn đau trướng dưới thân làm

bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, trong bóng tối lờ mờ, không dám tìn mà nhìn cái
tên đang nằm trên người mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.