KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 320

căng thẳng đến nỗi cơ thể rụt chặt lại. Miệng cô bị anh phong kín nên chỉ
có thể kêu ú ớ.

Đoàn Chi Dực vốn đang cố kìm nén, nay bị cô kẹp như vậy thì không

nhịn được nữa. Anh nghiến răng, rời khỏi mặt cô, từ từ động đậy vài cái,
thấy Vệ Lam cũng không bài xích lắm thì mới bắt đầu động mạnh.

Vệ Lam thở hổn hển vài cái, ngước mắt nhìn cái người đang ở phía

trên mình. Bởi vì ngược sáng, lại đang chuyển động nên vẻ mặt căng cứng
của anh có vẻ hết sức hung dữ. Ngực và cổ anh loáng thoáng có dấu vết bị
cô cào cấu. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào Vệ Lam, như là muốn nuốt
chửng lấy cô.

Vệ Lam thấy vậy nên kinh hoàng, vội vàng nhắm mắt lại, nghiêng đầu

qua không nhìn anh nữa.

Vẫn đau như cũ, nhưng theo đó một cảm giác xa lạ cũng sinh ra, hơn

nữa ngày càng mạnh mẽ theo động tác của anh. Tim Vệ Lam đập thật
mạnh, đầu óc dần trống rỗng, cuối cùng không cách nào kìm nén nữa nên
rên rỉ khe khẽ.

Nhưng cảm giác mãnh liệt ấy qua đi, Đoàn Chi Dực vẫn chưa chịu

dừng lại, thậm chí còn làm kịch liệt hơn. Sắc mặt của Vệ Lam đã dần tốt
hơn, cảm nhận được cơ thể đè trên người mình ngày càng căng cứng, như
là sắp co rút vậy. Cô lờ mờ hiểu được điều này là gì nên vội vàng dùng sức
đẩy anh ra: “Đi ra, đi ra, anh không có mang thứ đó.”

Đoàn Chi Dực thở hồng hộc, rút nó ra, người run lên, kêu hừ một tiếng

rồi bắn cả lên đùi cô, sau đó nằm bẹp trên người Vệ Lam.

Vệ Lam xấu hổ chết đi được, dùng sức đẩy anh ra, bò dậy định đi rửa

ráy. Nhưng còn chưa kịp ngồi vững thì đã bị một cơ thể nóng rực quấn lấy
từ phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.