KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 370

Quả nhiên, không đợi cô vào xem thế nào thì mẹ cô và Minh Quang

đã tuần tự bưng thức ăn ra, cười cười nói nói. Thấy cô đứng ngẩn người
trong phòng khách, Minh Quang cười nói với cô: “Lam Lam, em về rồi à,
anh nghe dì tới Giang Thành, anh cũng vừa ra viện nên đến thăm dì.”

Mẹ cô tươi cười hớn hở, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là mẹ gọi điện

thoại hỏi thăm Minh Quang sức khỏe nó thế nào, nó biết mẹ đến Giang
Thành nên đến thăm mẹ. Thằng bé này đúng là hiểu chuyện.”

Hai người đều vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì, Vệ Lam cũng

không biết nên nói gì mới phải. Cô thật sự khâm phục mẹ mình, lúc trước
khi xảy ra trò khôi hài trong khách sạn thì lòng đầy căm phẫn, ước gì có thể
tát chết Minh Quang, bây giờ lại không kề có khúc mắc gì với anh.

Phụ nữ đúng là sinh vật khiến người ta không hiểu nổi.

Có điều Vệ Lam cũng biết trước nay Minh Quang là sát thủ thu phục

phụ nữ trung niên. Miệng lưỡi anh ngọt một chút, thái độ thành khẩn một
chút là chắc chắn mẹ cô sẽ bỏ qua hết.

Mẹ Vệ Lam thấy cô còn đứng đó thì vẫy tay với cô: “Đứng ngây ra đó

làm gì? Còn không mau qua đây ăn cơm!”

Vệ Lam à một tiếng rồi đi qua.

Bữa cơm này, Vệ Lam gần như không nói chuyện, nhưng thế vẫn

không làm ảnh hưởng tới không khí trên bàn ăn. Mẹ cô và Minh Quang nói
chuyện rất vui vẻ, nào là ca tụng hương vị của một món ăn nào đấy, rồi bàn
tới cách nấu nướng và thành phần dinh dưỡng… Vệ Lam thật muốn giơ
ngón tay cái lên tỏ vẻ bội phục hai người.

Ngẫm lại thì Minh Quang đúng là một người được nhiều người quý

mến. Vệ Lam cũng không phải là người có quan điểm chia tay thì cả đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.