KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 397

Có lẽ là Trần Vũ Yên hoảng sợ trước cơn giận dữ của anh nên quay

sang bắt lấy tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Vệ Lam, cô khuyên anh ấy
giùm tôi với, bảo anh ấy đừng nói sự thật với phóng viên, xin cô đó.”

Vệ Lam nhìn cô ta, sau đó quay đầu đi, lặng lẽ rút tay ra, im lặng

không nói, chỉ nhìn Đoàn Chi Dực.

Trần Vũ Yên thấy cô không nói gì thì bước tới một bước, cắn răng rồi

quỳ phịch xuống trước mặt hai người: “Nếu không phải cùng đường thì em
cũng sẽ không làm thế này. Sau khi scandal ấy được tung ra, toàn bộ các
tiết mục của em đều bị đài truyền hình cắt bỏ, sau lưng em còn rất nhiều
người rình rập chờ thế chỗ. Nếu em mất đi cơ hội này thì sẽ mất hết tất cả.
Em xuất thân nghèo khó, cả nhà chỉ dựa vào mình em chu cấp, khó khăn
lắm mới lên được vị trí này, em không thể bị scandal này đánh bại được.”

“Em cần tiền thì anh có thể cho em mà.” Đoàn Chi Dực vẫn còn đùng

đùng tức giận.

“Chỉ có tiền thôi thì có ích gì, thứ em cần là địa vị và danh tiếng. Từ

nhỏ các anh đã có gia cảnh vẻ vang, đương nhiên không biết cảm giác bị
người ta khinh miệt, bị người ta thờ ơ là thế nào. Em không muốn phải
sống những ngày tháng như thế nữa. Chi Dực, em kéo anh vào cuộc cũng
chỉ vì muốn nhờ anh để thoát khỏi scadal, muốn cứu vãn hình tượng chứ
tuyệt đối không có ý gì khác. Em cũng thật lòng mong anh và Vệ Lam
được hạnh phúc. Lúc trước anh đã giúp em quá nhiều, cho nên em mới
muốn tìm mọi cách để báo đáp anh, nhưng không ngờ lại rước họa vào
người, còn liên lụy đến anh. Nhưng chuyện đã đến nước này, em thật sự
không còn cách nào khác cả. Anh chỉ cần diễn kịch với em một chút là
được, đợi sóng gió qua đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Em thích diễn thì tự đi mà diễn, anh không hùa theo em được.” Đoàn

Chi Dực đanh mặt lại, từ chối một cách thẳng thừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.