KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 399

Đợi Trần Vũ Yên đi rồi, Đoàn Chi Dực nắm chặt tay Vệ Lam nhìn

thẳng vào cô: “Thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta cũng không cần
phải quan tâm đến Trần Vũ Yên, cô ấy gieo gió gặt bão thôi.”

Vệ Lam mỉm cười: “Em cứ tưởng anh và cô ấy là bạn chứ, hơn nữa cô

ấy cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi.”

“Bạn bè mà không thèm thương lượng với anh đã nói nhăng nói cuội

trước mặt phóng viên à? Cô ấy tự bảo vệ cái gì? Chẳng phải là mất việc
sao? Chuyện này ít nhiều cũng liên quan tới anh, cùng lắm thì anh cho cô
ấy một khoảng tiền, khiến cô ấy ăn sung mặc sướng cả đời, rồi cút thật xa
cho anh.”

Vệ Lam nhíu mày, hơi bất mãn mà đẩy anh ra: “Anh đừng thế, ai cũng

có nỗi khổ mà, Trần Vũ Yên làm thế không chỉ vì tiền đâu.”

Đoàn Chi Dực nhìn cô rồi im lặng giây lát. Anh kéo cô ngồi xuống sô

pha, rồi thở dài một cái thật nặng nề, hơi thở mang theo vẻ chán chường.

Anh ôm cô thật chặt: “Anh thật sự không muốn xảy ra chuyện thế này.

Trước giờ anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với em, mẹ em vốn không
thích anh. Anh còn nhớ năm đó bà ấy đến tìm anh, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ
oán hận và khinh khi, cái bạt tai ấy đánh mạnh giống như anh là kẻ tội ác
tày trời vậy.”

Vệ Lam cả kinh, vội ngẩng đầu lên: “Năm ấy mẹ em đánh anh sao?”

Hỏi xong, cô nghĩ lại thì thấy cũng phải. Với tính cách của mẹ cô, tìm

được Đoàn Chi Dực thì nhất định sẽ cho anh một bài học. Có điều không
ngờ là Đoàn Chi Dực lại lẳng lặng mà chịu ăn tát, xem ra vẻ ngang ngược
hoành hành của anh cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Đoàn Chi Dực thờ ơ gật đầu: “Anh đáng bị vậy mà, anh không nên

làm thế với em, dù sao lúc ấy em chỉ mới 17 tuổi. Sau này khi anh gặp lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.