“Chị ơi, em xin lỗi.” Hai thằng nhóc vừa đụng trúng cô rất lễ phép, lập
tức xin lỗi với giọng nói non nớt.
Vệ Lam cúi đầu xuống nhìn thì thấy có hai cậu nhóc sinh đôi rất dễ
thương, khoảng 6-7 tuổi, đáng yêu tới mức khó mà tả được.
Có lẽ là vì tuổi cũng đã lớn, bây giờ nhìn mấy đứa trẻ dễ thương là Vệ
Lam lại thấy thích. Cô mỉm cười, xoa đầu hai đứa nhóc: “Không sao. Bạn
nhỏ à, đi đường phải cẩn thận đấy. Ba mẹ của các em đâu?”
Cô vừa nói xong thì liền nghe thấy một giọng nói có vẻ không chắc
chắn vang lên gần đấy: “Vệ Lam?”
Vệ Lam nghe thế thì ngẩng đầu lên. Cách đó vài bước có một người
đàn ông trung niên đang nhìn về phía bên này.
Có đôi khi ký ức của con người thật là kỳ lạ, rõ ràng là người chỉ gặp
có một hai lần, bao nhiêu năm trôi qua thế mà chỉ vừa nhìn một cái là đã
nhận ra ngay. Dường như mấy năm nay Đoàn Hồng cũng không thay đổi
nhiều lắm, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, ngoại trừ mái tóc đã
hoa râm thì nhìn vẫn giống như mới hơn 40 tuổi, anh tuấn nho nhã, rất có
phong độ. Thậm chí những nếp nhăn nơi khóe mắt còn giúp ông có thêm
chút ôn hòa.
Môi ông khẽ mỉm cười, bước tới kéo hai cậu nhóc về phía mình, hơi
cúi đầu, nhẹ nhàng trách mắng: “Còn nghịch nữa là ba sẽ giận đấy.”
Vệ Lam hơi ngạc nhiên. Đoàn Hồng ngẩng đầu lên, cười với cô: “Thật
là cháu sao?”
Vệ Lam gật đầu.
Đoàn Hồng quay đầu lại tỏ ý bảo người phụ nữ đứng sau mình bước
tới dắt hai cậu nhóc đi, còn mình thì sửa sang lại quần áo, rồi ra hiệu bảo