KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 452

dự một bữa tiệc nho nhỏ, đúng lúc đang thiếu bạn gái, cô đi chung với tôi
nhé! Sau khi tham dự xong, tôi cam đoan sẽ không làm phiền cô nữa.”

“Vậy thôi à?”

“Cô cảm thấy chưa đủ độ khó sao?”

“Không phải, không phải.” Vệ Lam vội vàng xua tay, “Tôi đi theo anh

là được mà. Giữ lời đó, sau ngày mai, anh không được phiền tôi nữa.”

Quách Tử chính hài lòng cười nhếch môi, khởi động xe, nháy mắt mấy

cái với cô: “Một lời đã định.”

Nhưng ngày hôm sau, sau khi Vệ Lam ngồi lên xe của Quách Tử

Chính, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa xe càng lúc càng quen thuộc, cô
rất nhanh liền có cảm giác mình lên thuyền giặc.

Nhưng dù dụ dỗ hay đe dọa, Quách Tử Chính vẫn tiếp tục lái xe, chạy

vào cổng lớn khu biệt thự ở lưng chừng núi, mới chịu dừng xe lại, lịch lãm
mở cửa xe cho Vệ Lam, mời cô xuống xe.

Chín năm rồi, nơi này gần như không có gì thay đổi, nhưng trải qua

thử thách của thời gian, nó cũng đã bao trùm hương vị của năm tháng.

Vệ Lam ngẩn ra một hồi, lại trừng mắt nhìn Quách Tử Chính, bước

xuống xe xoay người đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy? Đã đến đây rồi, thì theo tôi vào trong một lát, có thể có

nhiều chuyện lớn đó!” Quách Tử Chính kéo cô lại, mỉm cười không cho cô
đi.

“Quách Tử Chính, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Vệ Lam cô gắng kiềm

chế sự giận dữ sắp bùng phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.