KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 459

xám là thằng em họ ngốc nghếch của tôi, lúc đó nó vừa lấy được bằng lái
thì lại gặp tại nạn nghiêm trọng đến gãy chân, em xem lúc đó có phải rất
mạo hiểm không?”

Hô hấp của Vệ Lam gấp đến hỗn độn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì?”

Quách Tử Chính lại giở giọng điệu vô tội nói: “Tôi cũng không biết

xảy ra chuyện gì nữa. Lúc cảnh sát giải xử lý vụ tai nạn này, đưa đoạn phim
cho chúng tôi xem, ngay cả dì dượng cũng sững sốt, còn tưởng cái thằng
Đoàn Chi Dực này muốn tìm đường chết đó! Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy
có chỗ không đúng, lúc đó mặc dù nó không vui vẻ lắm, nhưng đã nhận
được thông báo cử đi học, còn đang chuẩn bị ột cuộc thi bóng rổ lớn, sao
lại đột ngột đi tìm cái chết chứ. Nhưng hỏi nó tại sao thì nó vẫn không chịu
nói, chỉ nói mình lái ẩu thôi.” Anh ta dừng lại, chuyển đề tài. “Vệ Lam, em
giúp tôi nghĩ thật kỹ xem, lúc đó tại sao nó lại làm như vậy chứ?”

Vệ Lam chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, một hồi lâu cũng nói

không nên lời.

Hai người ôm cái điện thoại im lặng rất lâu, Quách Tử Chính ở đầu

dây bên kia thở dài rồi mở miệng: “Vệ Lam à, đoạn phim tông xe kia là lấy
từ chỗ cảnh sát, đem về nhà nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lờ mờ cảm thấy
Đoàn Chi Dực vì muốn ngăn chiếc xe không tông vào người lái chiếc xe
đạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy vô lý. Hơn nữa với
tính cách lạnh lùng của nó, cho dù Lôi Phong[1] thời nay cũng không thể
làm ra chuyện như thế. Lúc đó nghĩ không ra nên cũng không tiếp tục đi
sâu hơn. Cho đến khi tôi biết em, tôi lấy đoạn phim đó ra xem, mới hiểu ra
mọi chuyện.”

Vệ lam cắn môi, một câu cũng nói không ra, ngay cả khi điện thoại

ngắt máy rồi, cũng không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.