Vệ Lam ngồi xuống giường, liếc anh một cái: “Ai bảo anh không về
nhà mình.”
Đoàn Chi Dực từ phái sau ôm eo cô: “Nơi nào có em thì chính là nhà.”
Vệ Lam làm ra vẻ rùng mình vì lời anh nói, không ngờ còn chưa kịp
nói gì thì đã bị anh kéo xuống, trong nháy mắt lại bị anh đè lên.