KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 153

Ngay đến Quý Vân Khai thấy cách ăn mặc của cô cũng phải miệng chữ

"O" vì kinh ngạc. Giang Phỉ nháy mắt mấy cái, nói khẽ bên tai anh: "Em
mặc quần lót của anh đấy!" Cô rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng
của anh, cười vô cùng đắc ý.

Quý Vân Khai chặn ngang cô lại, như ảo thuật biến ra một cái hộp bạc,

nói: "Cái cuối cùng, dùng nốt chứ?"

Lần này đến phiên Giang Phỉ kinh ngạc, từ tối qua đến giờ cô đã biết,

với đàn ông thì số lần không phải quan trọng, quan trọng là thời gian và kỹ
xảo. Nhưng rõ ràng anh... lúc tay anh đang luồn vào trong áo, cô ngọ ngoạy
chạy trối chết: "Bát đũa trong phòng bếp còn chưa rửa!"

Quý Vân Khai ở sau lưng cô vừa tức vừa cười, tiện tay ném hộp bạc lên

tủ đầu giường, cầm điện thoại gọi bảo người đưa quần áo và bữa sáng lên.

Rửa xong đống bát, quần áo và bữa sáng đều đưa tới, đúng là size của

Giang Phỉ. Sau khi thay xong bước ra chuẩn bị ăn sáng, cô khựng lại khi
thấy sữa đậu nành với bánh quẩy trên bàn.

"Sao thế, không thích ăn à?"

Giang Phỉ lắc đầu, "Đột nhiên em muốn ăn cơm chan canh Thượng

Hải."

Quý Vân Khai đặt sữa đậu nành xuống nói: "Có gì khó, anh biết một nhà

hàng làm đồ ăn chính thống, anh sẽ gọi điện bảo họ đưa tới."

"Cái này không giống", Giang Phỉ lại nói tiếp, "Hồi nhỏ có một thời

gian, bố em thuê một cô giúp việc, quê cô ấy ở ngoại ô Thượng Hải, không
thành thạo lắm, thời gian đó em cáu kỉnh không chịu ăn cơm. Sau đó có
một người đồng hương tới thăm, mang đến một chút đặc sản, cô ấy dùng
những đặc sản đó làm cơm chan canh cho em. Em còn nhớ, đêm đó khóc
đến mệt rồi thiếp đi, hôm sau thức dậy liền ngửi được từng mùi hương chui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.