KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 164

Giang Phỉ thình lình cười ranh mãnh: "Vậy... em muốn thử rung xe."

Quý Vân Khai thiếu chút nữa đạp nhầm chân phanh, ổn định tâm thần,

ngón tay lướt qua bảng chỉ dẫn, nói: "Mười phút." Giang Phỉ ngạc nhiên,
không đến mười phút, chiếc xe dừng lại ở một cửa khẩu, Giang Phỉ vội nói:
"Còn ra tới nội thành đâu!" Nhưng Quý Vân Khai làm như mắt điếc tai ngơ,
đường đi càng lúc càng vắng vẻ, thẳng tới một con đường nhỏ thôn quê,
cuối con đường nhỏ rừng cây rậm rạp.

Xe dừng lại, Quý Vân Khai nhìn sang Giang Phỉ, ánh mắt u ám, giọng

khàn khàn: "Ra sau xe ngồi đi."

Giang Phỉ vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Anh thật đúng là... em nói đùa

thôi."

Quý Vân Khai lại cúi xuống cởi dây đai an toàn của cô: "Đối với em,

anh không nói đùa." Ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt cô, dường như
muốn hiểu thấu lòng cô, anh bỏ thêm một câu: "Nhất là chuyện này."

Hơi thở của Giang Phỉ trở nên dồn dập, nhưng không có di động, Quý

Vân Khai cười cười, thấp giọng nói: "Không muốn ngồi sao? Ngồi trước
cũng được." Nói rồi, thân trên tiến tới, tay đè lên một nút nào đó ở ghế ngồi,
Giang Phỉ cảm giác cả người ngả về sau - ghế đã bị anh hạ xuống. Còn anh
cũng thuận thế đè lên.

Giang Phỉ luống cuống tay chân muốn đẩy anh ra, anh quấn chặt lấy cơ

thể cô, đồng thời nuốt chửng lấy tiếng kêu của cô vào miệng, ngón tay linh
hoạt tháo từng cái cúc, chuẩn xác tìm ra điểm mẫn cảm của cô. Cô sợ run,
nhắm mắt lại, bỏ qua chống cự. Anh còn muốn hơn thế, ngón tay khác tận
dụng mọi lúc chen vào giữa eo cô và cái quần, cắn vành tai cô hỏi: "Quần
lót của anh mặc có thoải mái không?"

Bụng cô co rút từng cơn, cắn môi không để tiếng rên rỉ thoát ra, trong

chớp mắt trông thấy nụ cười quyến rũ của anh, lập tức ngừng cả thở. Môi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.