KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 163

Trong tấm ảnh đúng là người giúp việc đã làm cho Giang Phỉ một bát

cơm chan canh cả đời khó quên, Giang Phỉ đột nhiên hiêu ra, quay lại nhìn
Quý Vân Khai. Quý Vân Khai đã không khách khí ngồi xuống chuẩn bị ăn,
cảm nhận được ánh mắt cô, anh cũng ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, sóng
tình lay động, cô khẽ cắn môi, anh nở nụ cười chân thành tình cảm với cô.

Trên đường quay về, Giang Phỉ hỏi anh: "Làm sao anh tìm được nhà

họ?"

Quý Vân Khai cười ung dung: "Anh tự có cách của anh." Nói thì đơn

giản nhưng cũng mất khá nhiều người và lực, tất nhiên, còn cả tiền bạc nữa.

Đầu tiên là gọi điện thoại cho Giang Vũ Thần hỏi về chuyện người giúp

việc, Giang Vũ Thần khi đó cũng còn nhỏ, nhớ không rõ ràng lắm, cần phải
hỏi Giang Đại Đạo. Giang Đại Đạo cũng đã quên, hỏi đến một người đi vẫn
luôn đi theo ông từ năm đó mới nghe được cái tên của người giúp việc. Tiếp
đó Quý Vân Khai mới thông qua hai manh mối là tên người giúp việc và
"ngoại ô Thượng Hải" nhờ bạn bè giúp đỡ, mất cả một ngày mới tìm được
gia đình ấy, cũng hiểu rõ được tình huống.

Anh vì cô hao hết tâm tư, chỉ hy vọng cô có thể đạt được ước muốn,

buông bỏ quá khứ.

Trên xe, Giang Phỉ nghiêng đầu cười hỏi: "Đối tốt với em như thế,

không sợ em được sủng mà kiêu à?"

Quý Vân Khai cười: "Em nghĩ vậy sao? Thế thì tốt quá, ít nhất em cũng

thấy anh cưng chiều."

Nụ cười của Giang Phỉ đọng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nữa.

Ngay khi Quý Vân Khai cho rằng cô lại im lặng cả quãng đường, cô bất
chợt khẽ nói: "Em muốn gì anh cũng có thể thỏa mãn em ư?"

"Đương nhiên", chỉ cần anh có thể làm được, mọi thứ đều có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.