KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 43

Chủ nhân chiếc xe là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quần áo thường

ngày màu trắng, khi anh bước xuống, Giang Phỉ có cảm giác không chân
thực, dường như nguyên nhân là do sương mù khiến cho cả người anh được
bao phủ một quầng sáng.

Giang Phỉ chưa từng thấy đàn ông nào mặc đồ trắng lại đẹp đến thế, dù

là quần áo thường ngày hay âu phục, Giang Phỉ cũng hay khen anh là cái
móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp, bộc lộ ra đủ hương vị đàn ông.

Anh bước xuống, trông thấy Giang Phỉ, hình như có hơi ngạc nhiên, sau

đó dịu dàng hỏi: "Em không sao chứ?"

Câu nói này rất bình thường, lại làm Giang Phỉ cảm thấy ấm áp, mặc dù

sau khi chia tay anh, có một lần đang đi trên đường thì đau chân, cái chân
đó kể từ sau khi bị trẹo không còn được nhanh nhẹn nữa, có người qua
đường trông thấy, đứng lại hỏi han cô: "Cô không sao chứ?" Không biết
làm sao, cô chợt rơi lệ, khiến cho người đó hoảng hốt.

Giang Phỉ sững sờ nhìn anh, bộ dạng hơi lạ, khuôn mặt thì đỏ lên.

Sau này anh có hỏi cô: "Em có tin vào việc vừa gặp đã yêu không?"

Giang Phỉ cười trả lời: "Trước khi gặp anh thì không, sau khi gặp anh thì

có."

Anh cũng cười, giọng nói trầm ấm: "Anh cũng vậy, Phỉ Nhi."

Thực ra đây cũng không phải lần đầu họ gặp nhau, Giang Phỉ có lẽ đã

quên, anh lại nhớ rõ, anh nói: "Lần đó hiệu trưởng các em mời anh đến
trường diễn giảng, nội dung là gì thì anh quên rồi, sau đấy có một buổi dạ
tiệc, em biểu diễn thuật phòng thân trên sân khấu, anh nghĩ, con gái mà
cũng biết cái này à? Anh rất tò mò, hiệu trưởng các em có lẽ đã nhìn ra, sau
buổi dạ tiệc đấy, không phải bảo em và anh đi ăn cơm với nhau đấy sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.