KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 95

Đến dưới chung cư, Giang Phỉ im lặng lên lầu, Quý Vân Khai lại đứng

bên dưới, dựa vào xe, không nói gì nhìn lối đi. Một lúc lâu sau, anh móc
một điếu thuốc ra, lặng im hút.

Giang Phỉ nhớ lại, sau khi mẹ Ngôn Bá Ước đến tìm mình, cô đã đấu

tranh tư tưởng một phen. Tình yêu hay là tình thân, khi đó việc lựa chọn
giữa hai điều này với cô mà nói, quá khó khăn!

Thế nhưng Ngôn Bá Ước tới tìm cô trước, đứng dưới ký túc xá, ôm cô

thật chặt nói: "Phỉ Nhi, chúng ta đi thôi!"

Khi đó cô còn mơ màng, không hiểu hỏi: "Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, đến một nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đầu."

Anh ta cúi xuống, nâng mặt cô lên, trong ánh mắt lộ ra sự mê hoặc. "Chỉ
muốn đi bây giờ mà thôi, mẹ anh sẽ không tìm thấy chúng ta nữa, bà ấy sẽ
không làm khó em, cũng sẽ không ép anh lấy người anh không yêu. Phỉ
Nhi, em có bằng lòng đi theo anh không?"

Đầu cô vẫn choáng váng, gật đầu, lại lắc đầu: "Em bằng lòng, nhưng...

không được, em còn phải đi học, bố em..."

Ngôn Bá Ước nhanh chóng cắt ngang lời cô: "Anh sẽ nói với hiệu

trưởng của em đi kiến tập trước, Phỉ Nhi, việc học gì đó không phải điều
quan trọng nhất, chúng ta hãy tránh đi một thời gian có được không? Anh
không thể mất em! Nếu tiếp tục ở lại, anh không biết mình sẽ bị ép buộc
làm gì nữa!"

Sự lo lắng của anh ta hiện rõ trên mặt, Giang Phỉ không thể thờ ơ, thật ra

đến trường với cô đơn giản là giết thời gian, nhưng cô không bỏ bố được.
Tuy nhiên nghĩ đến việc, nếu họ đi rồi, thứ mà Ngôn Bá Ước mất đi hơn
mình rất nhiều, cô lại do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.