KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 97

Kết thúc của hạnh phúc đến vào sáng một tuần sau đó, Giang Phỉ tỉnh

lại, bên cạnh đã không còn ai. Cô tưởng anh ta dậy sớm đi mua đồ ăn sáng,
nhưng chờ cả buổi, Ngôn Bá Ước đều không xuất hiện.

Rõ ràng đêm trước, anh ta còn ôm cô trong lòng, cùng mơ mộng đến

tương lai tốt đẹp phía trước. Anh ta vuốt ve bụng cô nói: "Chờ chúng ta có
con, chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó mẹ anh có cháu, sẽ không phản đối
chúng ta nữa." Thì ra anh ta chỉ vẽ cho cô một cái bánh, một cái bánh mà
ngay đến chính anh ta cũng thấy giả tạo.

Giang Phỉ ra ngoài tìm anh ta, tìm đến khuya cũng không thấy tung tích,

cô sợ anh ta đã xảy ra chuyện liền đến đồn cảnh sát lân cận báo án, nhưng
không đủ 24 tiếng thì không thể coi là mất tích. Cô đành phải quay về căn
nhà thuê chờ, nhưng chờ được lại là tin tức bố vào tù.

Cô lảo đảo về nhà, anh trai với vành mắt đỏ bừng tiến lên nắm vai cô,

hét lên: "Mấy ngày qua em đi đâu thế hả? Em có biết bố và anh lo cho em
thế nào không? Em có biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Em có
biết bố đã..."

Cô không biết, cô thật sự không biết! Nếu cô biết sẽ xảy ra những

chuyện này, cô sẽ không đi!

"Bố đâu rồi? Bố thế nào rồi? Tại sao lại bắt ông ấy?" Giang Phỉ khóc

hỏi, nhà họ trước giờ không quá sạch sẽ, nhưng đã nhiều năm trở lại con
đường đúng đắn, chuyện trước kia cũng đã tẩy trắng, yên ổn nhiều năm, vì
sao đột nhiên lại bị bắt?

Giang Vũ Thần hiển nhiên đã vì chuyện của Giang Đại Đạo chạy vạy

mấy ngày liền, nhưng không đạt được kết quả, chỉ có những người hơi thân
một chút nói cho anh biết ngọn nguồn.

Ngôn thị...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.