KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 96

Ngôn Bá Ước nhìn ra được sự buông lỏng của cô, tiếp tục nói: "Đừng do

dự, chậm nữa là không kịp! Sự tồn vong của Ngôn thị, vị trí người kế
nghiệp, anh đều không quan tâm! Phỉ Nhi, anh chỉ muốn em, anh từng nói ở
bên em rất vui vẻ, giống như được trẻ ra. Bây giờ, anh điên khùng thế này
cũng vì em, Phỉ Nhi, hãy đi với anh!"

Cô rốt cục gật đầu, người đàn ông trước mắt đã vì cô chuẩn bị đánh bạc

tất cả, cô còn có gì mà do dự.

Vì thế, Giang Phỉ để lại tin nhắn cho bố và anh rồi họ khởi hành ngay

trong đêm, để không cho người ta tra ra được chứng minh thư, họ chỉ đi xe
buýt. Chiều hôm sau, hai người đã đến một tỉnh khác cách 1000 km.

Ở đó sơn minh thủy tú, điểu ngữ hoa hương, còn có một thôn người dân

tộc.

Đó là một tuần vui vẻ nhất ở đó của họ, bà chủ cho thuê nhà hỏi bọn họ:

"Hai người là vợ chồng trẻ đến để hưởng tuần trăng mật à? Thật xứng đôi!"
Họ nhìn nhau cười, trong mắt nhau chỉ có ánh sáng hạnh phúc. Quả thực,
họ cực kỳ giống một cặp vợ chồng, mặc quần áo đôi, cùng đi chợ mua đồ
ăn sáng, mua thức ăn, sau đó về nhà cùng nấu cơm.

Lần đầu tiên nấu cơm, Giang Phỉ suýt chút nữa đốt cháy nhà, Ngôn Bá

Ước cũng không để ý đến sự sống chết của căn bếp, ôm cô khẽ khàng dỗ
dành, bảo cô không phải sợ. Thật ra Giang Phỉ nằm trong ngực anh ta,
không hề sợ chút nào, trong lòng chỉ chứa chan niềm hạnh phúc.

Ngôn Bá Ước không bảo cô vào bếp nữa, tự mình làm đồ ăn cho cô, tuy

tài nấu nướng của anh ta cũng không có gì đặc biệt. Không phải mặt thì là
quá nhiều dầu, nhưng Giang Phỉ ăn rất ngon.

Hoá ra chỉ cần có tình yêu tưới mát, củi gạo dầu muối cũng không coi là

vất vả, thậm chí còn ngọt như đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.