lần này đến lần khác chờ đợi, bọn họ có thể ngẫu nhiên gặp nhau hay
không? Đáng tiếc là ngẫu nhiên ấy vĩnh viễn không có diễn ra, bởi vì chỉ có
cô nhìn anh thấy anh, còn anh mãi mãi không nhìn thấy cô
Trường đại học này có một điểm đặc sắc, chính là trong trường có một
rạp chiếu phim loại nhỏ được các sinh viên vô cùng yêu thích, tuy rằng
chiếu phim đều là điện ảnh
Chu Gia Trạch rất hăng hái mua một một lon coca và một hộp bỏng ngô,
nhìn anh bận rộn cô không khỏi cắn răng, một người đàn ông như vậy, cô
nhìn đám sinh viên đang xếp hàng đông đúc nhưng anh lại dẫn theo cô chen
chúc qua đám đông, thận trọng như thế làm sao cô không thích anh cho
được?
Có nữ sinh bên cạnh kéo kéo bạn trai của mình:
“Anh nhìn xem bạn trai người ta, đối với bạn gái của mình chu đáo biết
bao, hoàn toàn đối lập với anh…”
Người con trai ấy không biết trả lời như thế nào, Nhâm Niệm đột nhiên
nở nụ cười, Chu Gia Trạch ôm coca và bỏng ngô quay lại nhìn cô cười vui
vẻ. Ánh mắt híp thành vầng trăng nhỏ, khuôn mặt trắng bốc hơi phiếm
hồng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra cười cũng có hương vị như
thế. Có thể cảm giác được một chút ngọt ngào
Nhâm Niệm tiến lên nhận lấy hộp bỏng ngô: “Hôm nay anh rất tự giác có
muốn được khen thưởng một chút hay không?’
Chu Gia Trạch thuận thế gõ cái trán của cô một cái: “Muốn khích lệ anh
thì cứ nói rõ, anh bảo đảm sẽ không cười em”
Bây giờ đề tài phim điện ảnh thanh xuân vườn trường đang nóng, đại đa
số sinh viên đều mua vé, phim điện ảnh tên là “Mối tình đầu”.