Sớm biết vậy cô đã không bỏ đi, làm hại bây giờ lại ra nông nổi này
Nhâm Niệm vẫn chờ Chu Gia Trạch trở về, mắt thấy sắc trời không còn
sớm, cô bắt đầu lo lắng cho anh, không biết anh có xảy ra chuyện gì không?
Lo lắng như vậy làm cho cô bắt đầu tự trách mình, chạy đi làm gì, tức giận
cái gì, bây giờ lại thành ra thế này
Lâu thật lâu, mới có tiếng người gõ cửa, cả trái tim Nhâm Niệm đều dựng
đứng lên. Mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập đến, Chu Gia Trạch được một
người đàn ông dìu về, cô vẫn có chút ấn tượng với người đàn ông này, là
người lúc trưa đã chào hỏi Chu Gia Trạch, hình như là bạn học của anh
Người đàn ông cười cười nói: “Lâu rồi chúng tôi không gặp mặt nên đi
uống chút rượu, thật không ngờ tửu lượng của anh ấy lại không kém như
vậy”
Nhâm Niệm nhịn lại cơn giận, cô cười cười với bạn học của Chu Gia
Trạch, sau khi đóng cửa lại, cảm xúc của cô rốt cục cũng không che giấu
được, không cần thiết phải che giấu nữa
Cô đỡ Chu Gia Trạch lên giường, anh tựa hồ không thoải mái, tay vẫn
không ngừng động đậy
Nhìn bộ dạng của anh, cô thật sự không thể không nổi giận, cô ngồi ở đây
lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh lại chạy đi uống
rượu với người khác, còn uống đến say bí tỉ mới trở về. Mà cô thế nhưng
còn tự mình đa tình anh sẽ ra ngoài tìm cô
Rốt cuộc là vì yêu cầu của cô với anh quá cao, hay là anh vốn không đạt
tiêu chuẩn?
Cô càng nghĩ càng tức giận: “Đừng tưởng rằng anh uống say chuyện này
sẽ như vậy thôi”