muộn liên tục kiềm nén, chính anh cũng không rõ khi nào thì nó bùng phát.
Nói thật cô dẫn anh đến gặp đồng nghiệp của cô, nếu như trước đó anh biết
anh sẽ không đồng ý, cô không thương lượng với anh như vậy khiến anh
cảm thấy không thoải mái. Chỉ là vẫn không nói thêm gì, ở trước mặt bạn
đồng nghiệp của cô vẫn phải bảo vệ thể diện cho cô
Giờ phút này, cô ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhắm chặt giống như phải chịu
nỗi đau rất lớn, anh nghĩ, nếu như đổi lại ở một nơi khác, ví dụ như ở trên
giường, bây giờ cô đã cuộn mình thành một cục, không để ý đến ai, tựa như
một chú thỏ trắng nhỏ bị thương
Anh khe khẽ thở dài cũng không muốn so đo cái gì nữa
Xuống xe, cô vẫn không nói gì, bước đi rất thong thả, Chu Gia Trạch
không yên lòng đi lên phía trước đỡ cô, cô cũng không đẩy ra
Mà đến nhà trọ, chuyện cô làm đầu tiên là vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa,
Chu Gia Trạch theo sau đi vào, cô mở vòi nước, khó khăn rửa tay, sắc mặt
cũng càng ngày càng tệ, anh nhớ cô vốn ăn không nhiều, ăn cái gì thì nôn ra
cái ấy, những gì trong bụng đều nôn ra hết rồi. Anh hơi nhíu mày khó hiểu,
anh nhớ tửu lượng của cô mặc dù không được xem là tốt nhưng cũng không
tệ như vậy
“Lần sau em đừng uống rượu nữa” Anh dìu thân thể của cô, cảm thấy cô
có thể ngã xuống bất cứ lúc nào
Nhâm Niệm nhìn mình trong gương cùng với người phía sau. Sắc mặt cô
trắng bệch, hoàn toàn mất đi sức sống, lớp phấn trên mặt cũng trôi theo
nước, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề như cũ,
ngoại trừ sắc mặt không tốt vẫn có thể cho 9/10 điểm. Cô chậm rãi nở nụ
cười: “Anh cảm thấy chúng ta có xứng đôi không?”
“Cái gì?” Chu Gia Trạch rất ngạc nhiên, không rõ cô đang nói cái gì