Thân thể hai người ướt đẫm, Ứng Hoan cảm giác được cử động của
ngón tay anh dưới cơ thể mình, cả người đều run lên, dựa vào vai anh thở
dốc, tiếng thở giống như tiếng mèo kêu.
Từ Kính Dư nghe được, máu cả người như sôi sục, anh nghiêng đầu,
cắn tai cô, thanh âm hơi khàn: "Thoải mái sao?"
Ứng Hoan cắn vai anh, cả người đều mềm nhũn, cô nhỏ giọng: "Anh
đặt em xuống dưới..."
Từ Kính Dư cười: "Thả em xuống dưới, em có thể đứng vững sao?"
"...."
Tắm rửa xong, Từ Kính Dư liền ấn cô lên bồn rửa tay hầu hạ một hồi,
cầm cái hộp kia, ôm người trở về giường, biến đổi đủ mọi tư thế lăn lộn.
Trong bóng đêm, Ứng Hoan thút thít nức nở kêu đau, kêu ngừng.
Từ Kính Dư liếm cổ cô, một bên động, một bên thấp giọng dỗ: "Bảo
bối nhỏ, không thể ngừng được."
Mấy tháng không gặp, lại vừa thì đấu xong nên anh phóng túng một
hồi.
Ứng Hoan cảm thấy cả người như bị hủy đi một lần, lại bị người hợp
lại, toàn bộ thân thể đều không phải chính mình nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ứng Hoan không dậy nổi, mắt đỏ lên mắng
Từ Kính Dư hỗn đản, Từ Kính Dư thấp giọng dỗ, đổi thời gian trên vé máy
bay.
....
Thi đấu kết thúc cũng gần ngày khai giảng.