Từ Kính Dư vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, cầm di động nhìn
một chút, mấy nhóm chat trên wechat anh không để ý, nhóm chat của câu
lạc bộ không ngừng có tin nhắn mới, anh không không muốn nhìn, nhưng
nhìn thấy ba chữ "Bác sĩ nhỏ", anh không thể không xem.
Thách Lỗi: [các cậu anh muốn trái tim của bác sĩ nhỏ, tôi có thể cho
mấy người 100 cái!]
Dương Cảnh Thành: [Tôi cho 1000 cái!]
Sau đó một loạt gif Ứng Hoan bắn tim được gửi lên.
Từ Kính Dư: "...."
Trong bóng đêm, anh cười lạnh, gõ một chữ:
Cút!
....
Buổi tối ngày hôm sau, ở hội sở cao cấp nhất thành phố A, một đám
người cũ của câu lạc bộ gần như đã tới đầy đủ, Ngô Khởi còn mang một
đám thiếu niên mới nhận vào câu lạc bộ đến đây, đám người kia cực kỳ
sùng bái Từ Kính Dư, coi anh như thần tượng.
Hơn ba mươi người, lập tức lấp đầy ghế lô.
Từ Kính Dư nắm tay Ứng Hoan đi vào, nhìn lướt qua, thấy một người
ngồi trong góc.
Anh khẽ liếm răng, không nghĩ tới Trần Sâm Nhiên cũng đến.
Từ Kính Dư biết Trần Sâm Nhiên thích Ứng Hoan, cho rằng mấy năm
đi qua như vậy, cũng không được cái gì, thẳng nhóc này sẽ chậm rãi phai
nhạt, hiện tại xem ra trong lòng còn nhớ mãi không buông.