Trận thứ hai là hạng cận 69kg, Ứng Trì đấu với Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi không cao bằng Ứng Trì, nhưng cánh tay là một thế mạnh,
nói như vậy, quyền thủ có cánh tay dài càng dễ đánh trúng đối thủ. Thạch
Lỗi năm nay đã 23 tuổi, thời gian huấn luyện hơn Ứng Trì 4-5 năm.
Ứng Trì đánh tương đối bị động, cũng may tâm lý cậu tốt, cũng biết
hiện tại bản thân không bằng Thạch Lỗi, sẽ không bị ép đến quá gấp.
Thạch Lỗi là quyền thủ tấn công, không giống Từ Kính Dư trêu đùa
cậu.
Đấu xong, mắt Ứng Trì bị rách một chút, chảy không ít máu, khóe mắt
cũng có chút hồng, Ứng Hoan cau mày giúp cậu cầm máu, nhỏ giọng nói:
"Em cố lên, không thể luôn bị đánh, chị sẽ đau lòng."
Ứng Trì ủy khuất: "Vâng."
Từ Kính Dư ném chiến bào xuống, đi qua hai chị em, nhảy lên đài,
liền nghe Ứng Trì nói: "Chị, thổi cho em một chút, mắt em đau."
Ứng Hoan nói: "Được."
Anh cúi đầu, liếc qua.
Liền thấy khuôn mặt nhỏ của cô phồng lên, ôn nhu cẩn thận thổi đôi
mắt cho Ứng Trì.
Anh không biểu tình mà nhìn một hồi, đợi đến khi trợ lý đem răng giả
đưa tới bên miệng mới dời ánh mắt.
Trong lòng cười nhạo.
Thật mẹ nó là cái tiểu tổ tông.