Hơi thở nam nhân ấm áp phun trên đỉnh đầu cô, thanh âm từ lồng
ngực phát ra, như là dán ở trên tai cô, tim Ứng Hoan đập mạnh, theo bản
năng ngẩng đầu nhìn anh.
Hàm dưới Từ Kính Dư căng chặt, nửa híp mắt, lạnh lùng nhìn Trần
Sâm Nhiên.
Người này, khi tức giận cũng thật đáng sợ.
Ngô Khởi từ phái sau chạy tới, nhíu mày nhìn Trần Sâm Nhiên: "Sao
lại thế này?"
Ứng Hoan lấy bàn tay to đang ôm eo mình ra, đi lên phía trước vài
bước, đứng trước mặt Trần Sâm Nhiên, nhẹ giọng nói: "Cho tôi xem tay
cậu một chút."
Trần Sâm Nhiên nổi giận đùng đùng nhìn cô, đôi mắt trừng đỏ: "Nhìn
cái gì mà nhìn? Tay của tôi không bị sao cả! Kiểm tra sức khỏe đều rất tốt!"
Ứng Hoan trầm mặc nhìn cậu ta.
"Sao lại thế này?" Ngô Khởi nhìn về phía Ứng Hoan, "Bác sĩ nhỏ, em
nói một chút?"
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Em.. Em phát hiện hình xăm không giống
trước kia, giống như to hơn một chút, có lẽ là sưng lên, nếu không nhìn
lầm, tay cậu ta bị thương."
Nhưng hình xăm trên cánh tay này, nếu thời điểm kiểm tra sức khỏe
cậu ta chịu đựng không kêu lên, cũng không nhìn ra máu bị tụ hoặc sưng
to, cũng mất công Ứng Hoan mù mắt, trước đây dựa vào hình xăm nhận
người, xem nhiều nên khi hình xăm thay đổi một chút cô cũng có thể nhận
ra.