Thạch Lỗi: "..."
Được, là tôi lắm miệng.
Ứng Trì lập tức ngẩng đầu nhìn Ứng Hoan, "Chị, chị và anh ta thực sự
có bí mật?"
Ứng Hoan vô cùng bất đắc dĩ,chỉ có thể ôn nhu cười: "Không có, chị
làm sao có thể có bí mật với anh ta, em đừng nghĩ nhiều."
Nếu Ứng Trì biết chuyện này, không phải lại muốn đấu một trận với
Từ Kính Dư sao?
Ứng Trì yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, phòng bên cạnh
Ứng Hoan chính là phòng Trần Sâm Nhiên, có lẽ do nóng, lúc ăn cơm Trần
Sâm Nhiên đã cởi áo khoác.
Ứng Hoan nhìn về phía cậu ta, ánh mắt dừng ở hình xăm trên cánh tay,
càng nhìn càng thấy có điểm không thích hợp, cô trực tiếp tiến lên, bắt lấy
tay Trần Sâm Nhiên, một tay khác hướng trên tay cậu ta ấn xuống.
Sắc mặt Tần Sâm Nhiên biến đổi, đột nhiên hất mạnh tay.
Sức lực cậu ta rất lớn, Ứng Hoan không kịp đề phòng, bị ném lui vài
bước, cả người đập vào ngực người phía sau, đầu đập mạnh vào lồng ngực
nam nhân, đầu cô choáng váng.
Từ Kính Dư cũng không kịp phòng bị, bị đâm lùi về phía sau hai
bước, lập tức ôm lấy người trong ngực, ổn định bước chân, ngẩng đầu nhìn
Trần Sâm Nhiên, ánh mắt lãnh đạm, thanh âm trầm xuống: "Trần Sâm
Nhiên, mẹ nó, cậu phát điên cái gì?"