Lưu lại một phòng người, Trần Sâm Nhiên đứng ngốc tại chỗ, cũng
không chạy, bác sĩ Hàn vuốn nhẹ tóc mái, cười cười: "Cô gái nỏ thật sự có
ý tứ, thật lợi hại."
Thủ đoạn này, cô tự cảm thấy không bằng.
Ngô Khởi cũng chịu phục, bị Ứng Hoan chỉnh như vậy, không khí đè
nén cũng bình tĩnh trở lại, anh nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, "Lần này Ứng
Trì sẽ thay thế cậu thi đấu, chuyện của cậu đợi thi đấu xong lại nói."
Trần Sâm Nhiên không rên một tiếng, cam chịu trừng phạt.
Ứng Trì nghe được những lời này, cả người nhiệt huyết sôi trào, nén
cười nhìn Ngô Khởi, cúi người làm động tác vái chào: "Cảm ơn huấn luyện
viên, tôi nhất định nỗ lực thi đấu!"
Ngô Khởi cười cười gật đầu, vỗ vỗ vai Thạch Lỗi.
Hạng cân 69 kg, dựa vào cậu.
Thạch Lỗi nhìn cửa sổ xuất thần, ấp úng nói: "Đời này nữ nhân khiến
tôi chịu phục không nhiều lắm, một người là mẹ tôi, một người là bác sĩ
nhỏ. Mẹ tôi là do quá hung hãn làm tôi chịu phục, bác sĩ nhỏ là dỗ người,
dỗ đến mức làm tôi chịu phục."
Dương Cảnh Thành gật đầu: "Chịu phục, đột nhiên có chút hâm mộ
tiểu tổ tông."
Triệu Tĩnh Trung: "Tôi cũng muốn làm tiểu tổ tông."
Ứng Trì: "....Chỉ bằng anh?"
Cậu không thể tưởng tượng mà nhìn diện mạo thô lỗ của Triệu Tĩnh
Trung, cùng với chiều cao 190cm, nặng tới 92kg, này mẹ nó ai mà dỗ nổi!