Thạch Lỗi vội vàng né tránh, lắc đầu mạnh: "Không không không, tôi
nói đùa."
Vui đùa cái gì vậy, để Kính Vương tát một cái, anh có thể bị gãy mấy
cái răng chứ chẳng đùa.
Ngô Khởi và Chu Bách Hạo đi sau cùng, nhìn thoáng qua phía trước,
cười nói: "Cô gái nhỏ Ứng Hoan này rất tốt, khó được đám gia hỏa này đều
thích cô ấy như vậy."
Chu Bách Hạo cười cười: "Sẽ dỗ người, biết tiến biết lui, suy nghĩ rất
tốt, xác thật rất lợi hại."
Anh nhìn Trần Sâm Nhiên đi phía trước, không quá hòa nhập với tập
thể, "Cậu ta sao thế? Còn ghi hận chuyện lần trước Ứng Hoan vạch trần cậu
ta?"
"Trong lòng có chút không phục đi, thằng nhóc này thật sự có chút
phản nghịch."
"Để ý một chút, đừng để cậu ta gây chuyện."
"Tôi biết."
Trần Sâm Nhiên đi một mình ở giữa, nhìn một đám người vây quanh
Ứng Hoan ở phía trước, trong lòng có chút khinh thường, không rõ tại sao
mọi người lại thích cô như vậy, cô ấy có cái gì tốt, còn không phải chỉ biết
dỗ người thôi sao? Cậu nghĩ nghĩ, dường như mỗi lần có ai thi đấu cô cũng
đều khen.
Nếu cậu cũng dự thi, có phải cô cũng sẽ khen cậu hay không?
Trần Sâm Nhiên nhíu mày, cảm thấy bản thân có bệnh, muốn cô khen
làm gì? Nếu không phải cô ấy, hiện tại cậu cũng là vận động viên tham gia