Ứng Trì hô vài lần, Ứng Hoan không có biện pháp đành phải buông
bút rồi đi ra.
Thi đấu là phát sóng trực tiếp, không có giải thích.
Chỉ nghe thấy người chủ trì gọi cái gì "Kính Vương", cô cho rằng
chính là người mặc quần quyền anh màu trắng kia.
"Chị, chị xem cẩn thận một chút, phải nhớ kỹ anh ta trông như thế
nào."
Ứng Hoan ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêm túc nhìn màn hình tivi,
bởi vì có liên quan đến Ứng Trì nên cô cũng thích xem thi đấu quyền anh.
Lần trước thời điểm anh ta thi đấu cùng Ứng Trì cô không phát hiện, Ứng
Trì tuy rằng không phục, nhưng cũng khen "Chu Bách Hạo vài lần"
"Chị nhớ kỹ."
"Em không tin, chị không nhìn chằm chằm anh ta năm phút đồng hồ,
sao có thể nhớ rõ?" Ứng Trì phun trào, Ứng Hoan có chút ngại ngùng, cô
nhận mặt người tương đối chậm, trước kia cô thường xuyên không nhớ
được bạn học của cậu.
Ứng Hoan nhìn thân hình cao lớn trên tivi, hình dáng anh tuấn, ra
quyền sắc bén, như là tự nhiên nói: "Anh ta lớn lên đẹp, tương đối dễ nhớ."
Ứng Trì bỗng nhiên không hé răng, Ứng Hoan cho rằng cậu không cao
hứng khi cô không nhớ được "Kẻ thù", quay đầu xem cậu, bảo đảm nói:
"Chu Bách Hạo, tóc rất ngắn, đôi mắt có chút sâu, thích mặc màu đỏ, chị
thực sự nhớ kỹ."
Ứng Trì mệt tâm: "Nhớ kỹ liền nhớ kỹ, vì cái gì chị còn khen anh ta?"
Ứng Hoan: "..."