tương phản rất lớn, đôi tay kia xoa ấn trên tay anh, đẹp mắt giống như đang
chơi dương cầm.
Anh nhìn mặt cô, "Không đi an ủi tiểu tổ tông?"
Ứng Hoan cúi đầu, thanh âm mềm nhỏ: "Đã nói qua rồi."
Bởi vì hạng cân 69kg báo lên hai người cho nên nếu Ứng Trì thua, còn
Thạch Lỗi có thể thi đấu.
Ứng Trì đương nhiên muốn thắng, nhưng cậu tham gia huấn luyện quá
ngắn, không thể tiến bộ nhanh như vậy, Ứng Hoan nói cậu không nên gấp
gáp, về sau sẽ tốt hơn. Ứng Trì cũng hiểu rõ, vẫn khẩn trương, nhưng tâm
trạng khá tốt.
Từ Kính Dư thích nghe cô nói chuyện, âm thanh của cô rất mềm mại,
nghe rất thoải mái, cũng thích hợp dỗ người. Không trách được một đám
thô lỗ kia muốn được cô khen, tùy tiện khen một câu đều cảm thấy dễ nghe.
"Từ Kính Dư, anh làm gì mà bắt chị tôi mát xa cho anh!"
Ứng Trì đột nhiên đứng ở trước mặt hai người, khó chịu nhìn Từ Kính
Dư.
Từ Kính Dư dựa lưng vào ghế, liếc cậu một cái: "Nghĩ."
Ứng Trì: "..."
Cậu thế nhưng nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Ứng Hoan dừng động tác, quay đầu nhìn cậu, Từ Kính Dư thu hồi tay,
đứng lên, hoạt động ngón tay một chút, khịt mũi: "Được rồi, trả lại chị cho
cậu." Nói xong liền quay người rời đi.