Đầu bên kia, Chu Bách Hạo trừng mắt nhìn điện thoại, nhíu mày nói:
"Hẹn hò? Với ai?"
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lại gọi điện thoại qua.
Từ Kính Dư trực tiếp tắt máy, không thèm để ý đến anh ta.
"Mẹ nó." Chu Bách Hạo chửi nhỏ một câu, không phải là Ứng Hoan
chứ?
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn thời gian, sắp quá mười phút rồi, vừa ngẩng
đầu, quả nhiên thấy Thạch Lỗi, Dương Cảnh Thành từ bên đường chạy tới.
Đi cũng rất nhanh.
Anh hướng đường cái đối diện hếch cằm: "Người tới rồi, chuẩn bị đi
thôi."
Ứng Hoan nhìn theo ánh mắt anh, thân hình cao to của Triệu Tĩnh
Trung thực sự quá dễ thấy, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh ta, bên
cạnh có Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành, còn có một nam sinh không
phải người của câu lạc bộ, chắc là bạn học.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn Từ Kính Dư: "Anh gọi bọn họ tới."
Từ Kính Dư đứng thẳng dậy, cho tay vào túi quần, ánh mắt chuyển
đến người cô: "Không được sao? Cô mang bạn cùng phòng đến tôi liền
mang anh em của tôi đến, vừa lúc cho bọn họ kết giao, đám người kia vẫn
luôn muốn yêu đương."
Ứng Hoan: "...."
Cô dừng một chút, nhíu mày nói: "Sao anh không nói cho tôi biết một
tiếng."