Từ Kính Dư liếc cô một cái: "Không phải cô cũng chưa nói sao?"
Ứng Hoan nghẹn, một câu phản bác cũng không nói được.
Mấy người Thạch Lỗi đã chạy đến, ăn mặc rất có tinh thần, rõ ràng
chú ý hơn ngày thường. Thạch Lỗi cười hì hì nhìn Ứng Hoan: "Bác sĩ nhỏ,
cô thật tốt, không nghĩ tới thật sự liên hoan làm quen."
Ứng Hoan ngoài cười nhưng trong không cười: "Ừ... nếu tới rồi thì
vào thôi, ở phòng bao cuối cùng."
Cô cúi đầu, nhắn cho Chung Vi Vi, thông báo cho cô ấy biết.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành rất hưng phấn mà đi phía trước, còn
đứng trước gương ngắm nghía lại bản thân.
Từ Kính Dư chậm chạp đi sau cô, lúc sắp đến ghế không chút để ý
nói: "Ứng Tiều Hoan, cô có biết lúc trước cô mang bạn cùng phòng đến đây
ăn cơm với tôi giống cái gì không?"
Ứng Hoan nhắn tin xong, Chung Vi Vi đã trả lười lại một câu dài: "A a
a a a a a a! Kết giao hữu nghị? Tại sao đột nhiên lại biến thành kết giao hữu
nghị???"
Việc cũng đã thành như vậy, cô chỉ có thể giả ngu, cất điện thoại,
ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư: "Cái gì?"
"Mang bạn trai đi gặp bạn cùng phòng." Anh đứng yên, như cười như
không nhìn cô, "Không biết đại học có cái quy định bất thành văn sao?
Trong phòng ngủ có người nói chuyện yêu đương thì đều phải mời bạn
cùng phòng một bữa cơm."
Ứng Hoan sửng sốt: "Biết..."