Đêm nay ăn cá rất ngon, cô ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm,
hiện tại bụng có chút căng.
Từ Kính Dư gật đầu, "Được, gặp lại ở câu lạc bộ."
Ứng Hoan: "Được."
Cô vẫy tay, đeo ba lô đến chỗ Chung Vi Vi.
Đi được vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua, Từ Kính Dư còn đứng
tại chỗ nhìn cô, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đang cúi đầu nhìn di
động, nhìn anh càng thêm cao lớn, tuấn khí tiêu sai.
Cô bỗng nhiên buông tay Chung Vi Vi ra, "Chờ tớ một chút."
Chạy qua lại.
Ứng Hoan chạy đến trước mặt Từ Kính Dư, ngẩng đầu nhìn anh,
nghiêm túc nói: "Từ Kính Dư, lần sau tôi vẽ một bức tranh cho anh nhé."
Từ Kính Dư nhướng mày: "Dỗ tôi sao?"
Ứng Hoan gật đầu: "Bồi tội."
Cô đều đã nghĩ nên vẽ cái gì, đột nhiên rất muốn vẽ cho anh một bức.
Anh nhìn về phía trước, khóe miệng nâng lên, lại nói, anh còn chưa
thấy cô vẽ lần nào. Trước kia ở câu lạc bộ thấy cô vẽ gì đó, không cần nhìn
cũng biết đang vẽ Ứng Trì.
Từ Kính Dư rũ mắt nhìn cô: "Vẽ đẹp một chút, bằng không phạt cô vẽ
lại một trăm bức."
Ứng Hoan: "......"
Cô trừng anh: "Đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước."