Nói xong, chạy nhanh như thỏ đi mất.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đã xem một vòng bạn bè của Chung
Vi Vi và Lâm Tư Vũ, Triệu Tĩnh Trung gãi đầu, hỏi: "Sao các cậu không
thêm wechat của Khương Manh?"
Thạch Lỗi liếc nhìn anh ta, cười nhạo: "Không phát hiện trên người cô
ấy đều là hàng hiệu sao? Vừa nhìn đã biết mắt cao hơn đầu."Thạch Lỗi
nhìn trên dưới Triệu Tĩnh Trung một lần, vỗ vỗ vai anh ta, "Anh em, nghe
tôi một câu, chờ sau khi cậu thi đấu chuyên nghiệp, phí lên sân khấu là 100
đô một lần, cô ấy sẽ liếc cậu một cái. Hoặc là cậu phải có cái túi da giống
Kính Vương mới được, hơn nữa Kính Vương của chúng ta không chỉ có túi
da mà còn có gia thế, muốn so sánh cũng không thể so nổi, đừng nghĩ."
Triệu Tĩnh Trung: "...."
Dương Cảnh Thành: "Trở về chơi game đi."
Thạch Lỗi nhún vai: "Tiếp tục cày game lên cấp."
Anh ta nhìn Từ Kính Dư: "Kính Vương, không về ký túc xá sao?"
Từ Kính Dư ở chung cư gần câu lạc bộ, anh ngại ký túc ồn ào, thỉnh
thoảng sẽ trở về chung cư vài lần, anh quay đầu nhìn Thạch Lỗi: "Không
về."
Thạch Lỗi tò mò: "Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì thế? Cái gì mà kết
giao bạn bè, cậu lừa bọn tôi phải không?"
Từ Kính Dư liếc anh ta, cười nhạo nói: "Tôi đã có túi da còn có gia
thế, các cậu không thể so sánh với tôi, bị người ta chướng mắt, các cậu còn
trách tôi?"
Anh hừ lạnh, xoay người rời đi.