Từ Kính Dư nhìn cô, xoa nhẹ ót của cô, tay dừng lại ở đấy, "Còn đau
không?"
Tim Ứng Hoan đập càng nhanh, cô nhanh chóng bước sang bên một
bước, né tránh anh đụng chạm.
"Không đau."
Từ Kính Dư liếc nhìn mắt cá chân trắng nõn của cô, thấy bên trên rõ
ràng có mấy nốt màu đỏ, anh vừa định ngồi xổm xuống nhìn xem thì di
động trong túi liền vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp bắt máy.
"Mẹ."
Bác sĩ Đỗ?
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh, Từ Kính Dư bỏ một tay vào túi quần,
hướng cô nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục đi về phía trước.
Ứng Hoan quay đầu lại, chậm rì rì mà đi ở phía trước, hai người đến
bên hồ nhân tạo của khách sạn, cô nghe thấy anh nói: "Mới vừa trở lại Tam
Á, ngày mai sẽ thi đấu."
"Vâng, mẹ không cần lo lắng, con không bị thương, trận thi đấu đánh
rất tốt. Hiện tại con đang ở bên ngoài, tới đón bác sĩ nhỏ của đội."
"Vâng, hôm nay cô ấy đến."
Ứng Hoan: "..."
Cô quay đầu lại nhìn anh.